Nguyên Thạch

Rừng xưa xin khép.


(Tặng ni cô:Diệu Hạnh)
 


Tôi trót sinh ra giữa cuộc đời
Trầm luân bể khổ thế nhân ơi.
Mẹ tôi mất sớm khi còn trẻ.
Để lại thân tôi nổi chơi vơi.




Ba mất mẹ rồi cũng ra đi.
Vài năm sau đó khóc phân kỳ.
Tôi khô dòng lệ đời bất hạnh.
Những chuyến xe buồn cảnh biệt ly.
 
Tôi về với ngoại sống âm thầm.
Đưa tiễn thời gian với tháng năm.
Dì tôi gian khổ nuôi đi học.
Nhưng phải vào đời tuổi mười lăm.
Tôi xin ở đợ một nhà giàu.
Phận kiếp tôi đầy tủi niềm đau.
Người lòng thương hại nhưng phân biệt.
Tôi dấu tủi hờn nổi thương đau.



Người ta mười tám tuổi tình yêu.
Phận tôi hoang vắng dạo những chiều.
Mong Cha cùng Mẹ về tâm sự.
Rừng vắng sương chiều bóng cô liêu.
 
Có một chàng trai ngõ tình tôi.
Thường nắm tay tôi dạo ven đồi.
Người ấp ủ tôi lời thỏ thẻ.
Liệm cả hồn tôi ngọt bờ môi.


Thoáng ấy thời gian tuổi hăm ba.
Anh thưa Ba mẹ để qua nhà.
Tôi chẳng có nhà thân côi cút.
Đâu dám đèo bồng với người ta.
 
Nghèo là cái tội phải không Anh.?
Quay lưng nghoảnh mặt nở sao đành.
Anh vui sánh gót cùng duyên mới.
Tôi thầm rơi lệ bước thật nhanh.
 
Tôi sống lạnh lùng tuổi ba mươi.
Dây oan tình luỵ dứt với đời.
Lòng tôi đã chết câu tình ái.
Rừng xưa xin khép mãi người ơi.
 
 
Mùa tình ngâu.

Được bạn: HB 01.04.2007 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Rừng xưa xin khép."